Luyện ngủ mà phải nghe tiếng khóc cào xét ruột gan của con thì khác nào địa ngục
Bà mẹ 2 con tâm sự cô đã thất bại hoàn toàn trong suốt 8 tháng trời kiên trì luyện ngủ riêng cho con chỉ vì không chịu được những tiếng khóc đến chói tai.
“Bé nhà cô vẫn chưa ngủ xuyên đêm sao?”. Chưa! Con trai 8 tháng của tôi vẫn chưa ngủ xuyên đêm. Thậm chí không được gần tới mức đó.
Và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã được đặt cho câu hỏi vô cùng phổ biến, vô cùng khó nắm bắt: “Thế cô chưa thử luyện ngủ cho bé à?”.
Như tôi có thể nói, với 8 tháng đầu tiên trong cuộc đời cục cưng bé bỏng của tôi, “luyện ngủ” chỉ là cách nói hùng hồn khi mô tả tình trạng “hãy để bé khóc cho tới khi tái xanh cả mặt, vung tay vung chân khắp mọi phía và nguyền rủa khả năng làm cha mẹ nghèo nàn của bạn”.
Bởi vì, thực sự là, còn gì là một bà mẹ đầy bao dung, đầy lòng trắc ẩn nếu cô ta bỏ mặc con mình khóc như vậy trong thời gian quá lâu? Ồ, tôi đang giễu đùa ai đây chứ?
Trên thực tế, tôi đang ở thời điểm của cuộc đời, khi mà tôi sẵn sàng, một cách nghiêm túc, đập đầu mình vào tường chỉ vì con tôi thức dậy gọi mẹ lúc 4 giờ sáng để đòi ăn – đây đã là lần thứ ba trong cùng một đêm. Suốt 8 tháng trời như vậy. Tôi gần như mất trí. Tôi rót nước cam ép vào cốc cà phê thay vì sữa. Tôi không còn phân biệt đâu là ngày, đâu là đêm. Nhưng bạn có biết điều gì nghe còn tồi tệ hơn không? Đó là thứ địa ngục mang tên luyện ngủ.
Luyện ngủ mà phải nghe tiếng khóc cào xét ruột gan của con thì khác nào địa ngục – Ảnh 1.
Âm thanh tiếng khóc của con đủ để khiến tôi rơi nước mắt, xé nát trái tim tôi thành hàng trăm nghìn mảnh và đẩy tôi vào tình thế hoặc là phản kháng hoặc là chạy trốn.
Ít ra, tôi biết rằng, khi tôi bước vào phòng con trai tôi và cho con tu ti, bé sẽ nhanh chóng dịu lại. Ít ra, tôi biết rằng, việc khóc lóc đó chỉ là tạm thời. Với việc luyện ngủ. tôi đã nghe đủ thể loại chuyện. Em bé sẽ trấn tĩnh lại sau 5 phút. Có một số bé mà khoảng thời gian ấy tăng lên 45 phút. Và còn có cả những bé mà tiếng khóc sẽ kéo dài cho tới khi nào bé không thể chịu được nữa và buộc phải từ bỏ.
Bởi vì chính là thứ âm thanh đó, chính là thứ âm thanh của tiếng khóc chói tai đó mà tôi có cảm giác như ai đang cào xé ruột gan mình từ bên trong. Âm thanh tiếng khóc của con đủ để khiến tôi rơi nước mắt, xé nát trái tim tôi thành hàng trăm nghìn mảnh và đẩy tôi vào tình thế hoặc là phản kháng hoặc là chạy trốn. Tôi phải ngừng âm thanh đó lại. Tôi phải làm con yên lặng trở lại! Tôi có thể nói vì tôi là người mẹ dễ xúc động, đầy thương cảm. Nhưng hãy cùng thực tế nào: Đó là vì trái tim tôi, ruột gan tôi, mọi tế bào trên cơ thể tôi không thể dửng dưng trước âm thanh ấy.
Rồi còn có chồng tôi nữa. Ông chồng yêu dấu, ngọt ngào vừa ngủ vừa khẽ khàng ngáy bên cạnh tôi. Làm sao mà anh ấy lại không nghe thấy tiếng khóc âm độ cao của con tôi và không ngừng thúc tôi chạy sang phòng xem con thế nào? Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Việc chồng tôi vẫn say ngủ thật là quá đáng. Đôi khi, tôi giả vờ mình không nghe thấy tiếng con khóc và hi vọng chồng tôi thức dậy. Tôi đợi, và tôi cứ thế đợi. Có phải bạn đang đùa tôi không? Làm sao mà anh ấy lại không nghe tiếng con khóc rõ như thế chứ? Và thế là, tôi cứ nằm đó, ngực tôi thấp thỏm mong đợi. Con tôi vẫn gào khóc thảm thiết ở đằng kia.
Và tôi đợi. Rồi tiếp tục đợi.
Tôi kiểm tra đồng hồ. Hình như lúc đó khoảng 1 giờ hơn. Tiếng khóc càng lúc càng lớn. Tôi cảm thấy tôi chuẩn bị ngã nhào. Tôi băn khoăn không biết liệu con tôi có đang hấp hối hay liệu chân bé có bị mắc kẹt vào thanh gỗ của chiếc nôi. Tôi băn khoăn không biết việc này có để lại tổn thương tâm lý vĩnh viễn cho con. 20 năm tới, liệu bác sĩ tâm lý của con có cho rằng nguyên nhân nỗi sợ hãi bị bỏ rơi của cháu bắt nguồn từ chính giai đoạn luyện ngủ này?
Cuối cùng, sau 13 phút – là 13 phút dài nhất cuộc đời, tôi lao vội ra khỏi giường và chạy tới bên cạnh con, đặt bầu ngực mình kề môi con, như thể bà tiên vung lên cây đũa thần. Bởi vì đã 4 giờ sáng. Và sự gan lì, bướng bỉnh của tôi vẫn còn nằm trên giường, có vẻ như đang say ngủ cùng chồng tôi. Còn sức mạnh ý chí của tôi đã đầu hàng, quyết tâm của tôi đã trốn chạy và trái tim tôi đã nổ tung. Thêm một đêm không ngủ nữa đã là gì?
Địa ngục mang tên luyện ngủ, một lần nữa, tôi đã thất bại. Có thể tôi sẽ không bao giờ thử lại nữa. Tôi quá mệt mỏi, đến mức giờ đây, không còn muốn nghĩ về chuyện cho con ngủ riêng thêm một chút nào nữa.
Vài nét về tác giả
Celeste là mẹ của hai bé trai đều dưới 3 tuổi. Cô đam mê viết lách về những điều tốt, những điều xấu và cả những điều “tôi đang làm cái quái gì thế này” trong hành trình làm mẹ. Cô cũng là chuyên gia thực thụ, với vô số kinh nghiệm trang bị được trong việc lau dọn chất thải và kiểm soát những cơn nóng giận thất thường của con. Bạn có thể theo dõi hành trình của Celeste trên trang blog andwhatamom.com.
Theo Mommy